Trang chủ     Âm nhạc     Video     Hình ảnh
---------------------------------------------------------





TÂM SỰ CỦA ADMIN
(PHẦN 1)
Tôi thật sự không ngờ, cho đến giờ lúc này tôi vẫn chưa thẩt nào tin nổi mình đã rớt tốt nghiệp THPT. Sau nghiều đêm nằm thao thức, không ngủ được, tôi đã thức trắng nhiều đêm để nghĩ về quãng đời học sinh của mình...

Ngày đầu tiên tôi chập chững bước vào lớp 1, khi đó tôi 6 tuổi, người mà đưa tôi vào lớp chính là chị gái tôi. Khi ấy tôi rất ham hoc hỏi và cũng chính vì thế mà tất cả mọi người trong gia đình đều rất hi vọng vào tôi, họ hi vọng tôi sẽ là một cậu học sinh giỏi. Tôi thương ba tôi lắm, ngày đêm quần quật với công việc ngoài đồng, tối đến thì phải ngồi còng lưng đẻ cạo từng hạt điều với hi vọng sẽ kiếm thêm một số tiền nho nhỏ để giúp trôi trang trải thêm trong việc học. Và tôi cũng rất thương mẹ tôi, tuy chỉ mới 40 nhưng vì phải lo toan nhiều gánh nặng trong gia đình nên trông mẹ tôi già hơn nhiều so với tuổi.
Tuy mới chỉ là cậu bé 6 tuổi nhưng tôi đã nhìn thấy được tất cả những nỗi vất vả mà ngày đêm ba mẹ tôi đang phải hành gánh trên đôi vai gầy guộc kia. Chính vì thế mà tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng học thật giỏi để đem lại chút niềm vui với hi vọng sẽ bù đắp được phần nào những nỗi vất vả, hi sinh mà ba mẹ tôi đang làm vì thương tôi. Và cuối cùng, năm học lớp một của tôi cũng đã kết thúc, tôi đạt học sinh giỏi, cả nhà tôi đều vui lắm. Nhìn nụ cười hé mỡ trên gương mặt in hằn đầy nỗi vất vả thường ngày của ba mẹ tôi, tôi cảm thấy hình như họ đã quên đi hết những tháng ngày cơ cực. Tôi vô cùng hạnh phúc.
Và cứ như thế, thời gian thấm thoát trôi qua. Tất cả dường như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua đối với tôi, ngày nào tôi còn chập chững bước vào lớp một, thế mà giờ đây tôi đã phải rút hồ sơ học bạ, từ giã ngôi trường tiểu học đầy yêu thương, từ giã gương mặt một cậu bé học sinh tiểu học ngây ngô để chuẩn bị trở thành một học sinh cấp hai. Tôi lên cấp hai, tất cả đều trở nên mới mẻ trong tôi: bạn mới, trường mới, bàn ghế mới, thầy cô mới, kiến thức mới và cả con đường đến trường cũng mới. Tất cả đều trở nên quá mới mẻ trong tôi, cả chiếc xe đạp cũ kĩ ngày xưa của tôi giờ đây cũng mới (sau khi được tân trang lại).
Hình như việc học đối với tôi thật dễ dàng, những kiến thức của cấp hai không làm tôi phải rối bời cho mấy, chỉ có một số bài toán khó đã khiến tôi nhiều phen phải ôm tập sách chạy lòng vòng tìm người giúp đỡ. Và kết quã học tập của tôi ở hai năm học đầu tiên vẫn bình thường.
Bước sang năm lớp tám, khi ấy tôi 13 tuổi. Đó chính là độ tuổi hay có nhiều mơ mộng viễn vông, những suy nghĩ không chín chắn. Trong một lần đi chơi trên đá cùng với mấy thằng bạn học cùng lớp,chúng tôi tình cờ gặp một nhóm bạn học sinh nữ. Khi ấy tôi vô tư hồn nhiên nên nói rất nhiều, tôi thường hay làm trò khiến người khác phải cười. Khi tôi giở những chiêu mèm và những câu nói tinh nghịch ra thì dường như cả nhóm bạn của tôi và mấy cô bạn kia cũng cười một cách say sưa, hé nhìn kĩ lại tôi chợt nhìn thấy có một người không hề có chút phản ứng nào trước những câu nói đùa của tôi. Nhưng không hề quan tâm, tôi thầm nghĩ: "đồ chảnh" .
Hai ngày sau, khi đang ngồi trong lớp giờ ra chơi, một lá thư đã được gửi đến tôi bởi một người bạn gái cùng lớp, hỏi của ai bạn ấy không nói ra. Sau khi đọc xong tôi giật mình nhận ra chủ nhân lá thư tình tứ đó là của Phương Lan, lớp 7a2, cô bạn mà tôi đã cho là chảnh khi gặp trên đá bữa trước. Trong thư Lan nói thích tôi và muốn được làm bạn gái của tôi...
Lần đầu tiên trong đời được một người con gái nói yêu mình, tôi cảm thấy hạnh phúc tràn trề, cảm giác vui bỗng dâng trào trong tôi, tôi tự hào lắm... Nhưng cuối cùng tôi không nhận lời yêu của Lan, tôi từ chối không phải vì chảnh mà là vì tôi sợ, tôi sợ ảnh hưởng đến công việc học tập, sợ bạn bè biết mình có người yêu, và nhất là gia đình tôi, tôi sẽ vô cùng xấu hổ nếu họ biết tôi có bạn gái vì tôi còn quá nhỏ. Vì vậy mà tôi đành khước từ lời yêu thương của Lan với những lí do tôi tự bịa đặt cho mình, mặc dù biết Lan là người con gái trông cũng khá xinh, và rồi chúng tôi cũng chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường.
Cho đến giờ phút này công việc học tập của tôi vẫn suôn sẻ, Tôi chưa từng một lần nào phải để ba mẹ, anh chị tôi phải than phiền về kết quả học tập của tôi. Bước sang năm lớp 9, tôi quen thêm nhiều bạn mới, tất cả hầu như chỉ toàn bạn nữ và họ đều học dưới tôi một lớp, nhưng tình cảm thì tôi không bao giờ để vượt quá mức tình bạn. Năm ấy là cuối cấp, tôi trau dồi kiến thức rất kĩ để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp sắp tới. Gần đến ngày thi, tôi nhận được rất nhiều lời chúc, lời cổ động từ những cô em gá kết nhĩa mà tôi đã quen trong đó có Lan và Lê (Lan là người con gái tôi mới quen sau này chứ không phải Lan tôi quen trên đá).
Tôi đã hứa với họ là sẽ thi tật tốt để vào được trường Tân Phú. Và rồi một lần nữa tôi đã không phụ lòng mong đợi, niềm hi vọng của tất cả mọi người dành cho tôi. Cả ba mẹ, anh chị, bạn bè tôi đều rất mừung cho tôi. Một lần nữa tôi lại mang về cho gia đình tôi niềm vui, một niềm vui khó có thể nói hết được đối với ba mẹ tôi, họ đã phải vất vả ngày đêm để tôi có tiền trang trải cho việc hoc. Mặc dù vất vả nhưng ba mẹ tôi không để tôi thua thiệt bạn bè ở diểm nào, quần áo, sách vở, xe đạp... tôi đều có. Giờ này đây tôi đã tăng thêm sự tin tưởng ở tất cả mọi người vào tôi. Tôi đang sống trong niềm hạnh phúc...
Chỉ còn ba năm nữa là tôi sẽ kết thúc một đời học sinh của mình. Ôi! sao mà nhanh quá vậy, tôi không muốn, tôi muốn mình mãi mãi là học sinh, bởi tôi nhận thấy là học sinh thật vui biết bao. Nghĩ như vậy tôi cảm thấy buồn vời vợi trong lòng.
Bước vào lớp 10, tất cả một lần nữa lại hoàn toàn đổi mới trong tôi. Nhìn nhũng cô bạn ngây ngô ở thời cấp hai,giờ đây trông thướt tha trong trang phục áo dài trắng, tôi cảm thấy họ lớn hẳn, hình như tôi cũng vậy, Tôi bỗng cảm thấy mình chững chạc hơn rất nhiều.

---------------Tâm sự nước mắt của Admin phần 2

----> Quay về trang chủ


1 nhận xét:

  1. bạn thân của bạnlúc 23:00 4 tháng 10, 2009

    Mình rất hiểu cho bạn, nhưng bạn đừng nên vì thế mà buồn. Mình nghĩ tương lai bạn còn dài, bạn sẽ còn nhiều cơ hội tốt hơn trong cuộc dời mình mà...
    Hãy cố gắng lên bạn nhé! Mình tin rằng các bạn và những người thân của bạn sẽ không bỏ rơi bạn đâu.
    Hãy tin rằng phía trước đang còn rất nhiều sự lựa chọn dành cho bạn. Bây giờ bạn phải tỉnh thức, để chuẩn bị cho bước ngoặt mới cho cuộc đời mình nháe bạn...

    Trả lờiXóa

hãy để lại nhận xét của bạn !!!